Welcome to Miền ký ức Forum's. Nơi những kỷ niệm vẫn còn sống mãi với thời gian....

Ba năm kiềm chế, để rồi...  EmptyBa năm kiềm chế, để rồi...  Empty

Ba năm kiềm chế, để rồi...

Share

Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

27/6/2011, 9:53 am
ThuanPhongVlog
ThuanPhongVlog


Người sáng lập

Người sáng lập

Cách đây 3 năm, tôi và anh quen nhau một trong đám cưới của người bạn. Anh có vẻ già dặn của một người đàn ông từng trải nhưng vẫn có nét gì đó đáng yêu, trẻ trung… và điều khiến tôi ấn tượng về anh nhất là đôi mắt cô đơn của anh. Lúc đó tôi mới chỉ là một cô bé 20 tuổi, cái tuổi mộng mơ và tâm hồn nhiều xao động. Tôi được biết anh là người thành công trên thương trường và anh là người đàn ông khá kĩ tính.
Khi mọi người ở đám cưới đã về hết, chỉ con tôi ở lại cùng cô dâu. Cô dâu, người bạn thân thiết nhất của tôi đã đề nghị tôi cùng bạn ấy về khách sạn cùng chuẩn bị cho một đêm tân hôn đầy bất ngờ.
Khi đã xong việc là 9 giờ tối, tôi không có phương tiện để về, trong khi nhà tôi cách đó khoảng 50km. Tôi đang loay hoay bắt xe thì có một chiếc xe ô tô đỗ trước mặt tôi và người ngồi trên xe ấy không phải ai khác mà là chính anh. Anh đề nghị được đưa tôi về… dù rất ngại nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi rất khó để từ chối lời đề nghị của anh.
Trên quãng đường về nhà, ngồi trong xe anh nhưng tôi không hề cảm thấy sợ. Không hiểu vì sao lúc đó tôi lại có một niềm tin lớn với anh đến vậy? Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ trong suốt quãng đường đi…
Và hôm đó, anh đã để lại trong tôi một ấn tượng khá tốt.
Bạn tôi khi biết chuyện thì vô cùng ngạc nhiên vì anh rất hiếm có những hành động như vậy, còn tôi thì cảm thấy rất vui! Tôi được biết anh đã có gia đình với một cô con gái xinh xắn… dù hơi hụt hẫng nhưng tôi cũng tự động viên, an ủi mình rằng, không nên nghĩ nhiều về người đàn ông đó như vậy!

Ba năm kiềm chế, để rồi...  1309080187-ba-nam-qua-1

... Nhưng đến hôm nay, anh không thể giấu kín tình yêu của mình được nữa! (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi… đã 6 tháng trôi qua lúc nào mà tôi không hề hay biết. Vào một ngày, tình cờ anh liên lạc với tôi và muốn mời tôi đi uống nước. Không hiểu sao lúc đó tôi đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Sau lần gặp đó, tôi càng nghĩ về anh nhiều hơn… anh có quan điểm sống khá giống tôi và khi được nói chuyện với anh, tôi thấy dường như mình đã tồn tại trong đô mắt sâu thẳm của anh.

Cứ như vậy, số lần chúng tôi gặp nhau nhiều hơn, khi thì đi ăn tối, khi thì đi hóng gió biển… nhưng thời gian anh dành cho tôi không nhiều. Tôi thấy anh là người đàn ông của công việc… vì hầu hết thời gian của anh đều tập trung cho công việc của mình. Khi tìm hiểu kỹ hơn về anh, tôi được biết anh là người đàn ông cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, anh không tìm thấy niềm vui ở đó nên anh đã lấy công việc làm niềm vui… và khi mệt mỏi anh sẽ tìm đến tôi để trút bầu tâm sự.

Thế nhưng chưa bao giờ, chưa một lần nào trong các cuộc nói chuyện, anh nói về gia đình của mình cho tôi nghe. Anh cũng không bao giờ than vãn
về gia đình hay hoàn cảnh của mình và tôi cũng không bao giờ hỏi anh về điều đó.
Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi dường như đã trở thành tri kỷ của nhau. Ở bên tôi, anh rất nhẹ nhàng, ân cần và điều tôi thích nhất ở anh là anh rất tôn trọng phụ nữ. Anh cũng chưa bao giờ thể hiện bất kỳ hành động hay lời nói gì là thích tôi, chính vì vậy mà tôi càng tin tưởng và gần gũi anh hơn.
Đã 3 năm trôi qua, tôi đã ra trường và có được một vị trí trong xã hội. Cũng trong khoảng thời gian này, tôi đã tìm được một người đàn ông rất yêu tôi và tôi cũng rất yêu anh ấy… thế nhưng, cảm giác yêu thương bên cạnh người đàn ông này không giống như những gì mà tôi cảm nhận được ở anh.
Và rồi, chuyện gì đến thì cũng phải đến…
Một buổi tối, anh mời tôi đi ăn tối và anh đã xin lỗi tôi “Vì anh đã rất nhớ em”. Anh nói rằng, “Đáng lẽ anh không được phép làm như vậy”… và tôi đã không nói gì cho đến khi về đến nhà.
Ngày hôm sau, anh vẫn muốn gặp tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều là có nên gặp anh hay không… và cuối cùng, tôi đã làm theo bản năng của mình là đi gặp anh. Hôm đó. anh đã ôm tôi thật chặt. Chưa bao giờ anh làm như vậy với tôi, kể cả một lần cầm tay anh cũng không dám… vậy mà, anh đã ghì sát tôi và hôn tôi… Tôi đã quay mặt đi và chạy thật nhanh để trốn tránh những cảm xúc đó nhưng anh đã đuổi kịp và xin lỗi tôi rất nhiều vì hành đồng vừa rồi.
Anh nói rằng, “Anh đã kiềm chế rất nhiều mỗi lần gặp em nhưng đến ngày hôm nay thì anh không muốn sống trái với con tim mình nữa”… Lúc đó tôi thật mềm yếu và chúng tôi đã hôn nhau say đắm.

Bây giờ tôi cũng không biết được là mình làm như thế đúng hay sai nữa?
Tôi đang lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ có được khi ở bên người yêu của mình… nhưng rồi, tôi cảm thấy tội lỗi với người yêu mình vô cùng!
Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa? Liệu đó có phải là tình yêu thật lòng hay chỉ là một phút “say nắng” tôi dành cho anh?
https://bit.ly/biovips

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà ThuanPhongVlog
Trả lời chủ đề này

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Ba năm kiềm chế, để rồi...  EmptyBa năm kiềm chế, để rồi...  Empty

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết



    • Free forum | Văn hóa | Khác | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
    • Skin SVNH Rip by dothinh Phát triển bởi BQT và tất cả thành viên.
      Chúng tôi không chịu trách nhiệm về các bài viết do thành viên đưa lên.
      Vui lòng ghi rõ nguồn gốc bài viết khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.

      © FM - Mods by Zzbaivong

     Copyright © wWw.BếnXưa.Vn 2010 - 2020 | Diễn đàn bắt đầu : 16/07/2010 | Liên hệ / Phone 0973210690. | QC :